Thứ Sáu, 3 tháng 7, 2015

Vào khoảng 1921, Tân-gia-ba còn là thuộc địa của Anh, khách trú xuất nhập dễ dàng, hấu hết quyền lôi kinh tế nếu không do người Anh thì Hoa kiều làm chủ .Người Tàu làm đủ mọi nghề, tài ba nhất là những nghề ăn chơi. 

Lúc đó, có người thiếu phụ Trung Hoa gốc Phủ Quảng Châu (tỉnh Quảng Đông) tên Trần Tam Cô vốn mở động mãi dâm sang trọng ở trung tâm ăn chơi. Cô vốn là người mưu lược, lại khéo luồn lọt cảnh sát nên tha hồ tung hoành, nổi tiếng là thủ lĩnh tú bà tại đây. Mấy năm sau. Thấy mình tuổi ngoài ngũ tuần và dư giả quá, Cô chán nghề, tự đóng cửa. đem tất cả vốn liếng thu thập được cùng 3 con trai về quê vui hưởng tuổi già.

Về đến quê, Tam Cô chia mỗi đứa là 20 ngàn quan (khoảng 3 triệu tiền Việt Nam lúc đó) để làm vốn buôn bán, nuôi vợ con, còn nhiêu thì tự mình làm chủ. Trong số các con. Con trai hai là lêu lổng, được mẹ chia số tiền lớn thì ăn chơi cờ bạc, chưa đầy 1 năm đã hết tiền lại còn bán nhà ,cầm đồ, vợ con túng quẫn. Cô thấy vậy rất thương cháu, thường trợ cấp thêm để sống qua ngày.


Lâu ngày, việc này tới tai 2 nàng dâu khác. Tìm cách moi tiền mẹ chồng bằng ngụy tạo tình cảnh bi đát khiến Cô không sao từ chối được. Cuối cùng, trong sự tranh ăn của lũ con dâu có sự hùa theo của các quý tử, bà phải họp đám con dâu lại tuyên bố rằng: trước khi chia tài sản, bà chia 4 phần 3 cho các con và 1 phần để dưỡng già. Nay trước tình cảnh này, bà ta đành lấy phần còn lại tái phân gia sản một lần chót. Riêng phần người dâu út, vì chồng vô hạnh nên giao cho người vợ để nuôi con.Tất cả dâu con đều nặng lời thề thốt sẽ tận tâm phụ dưỡng mẹ già chu đáo. Nhưng sau một thời gian chẳng ai đoái hoài gì đến Tam Cô nữa .

Tam Cô thấy con dâu bạc bẽo , chỉ biết tiền mà không nghĩ tình nghĩa, vô cùng phiền muôn không muốn thấy mặt những đứa bất nghĩa nên dọn ra ở riêng,suốt ngàu tụng kinh niệm phật sám hối tội lỗi hồi trẻ. Năm sau. Tam cô bị nhọt ở lưng ngày càng đau nhức, các nàng dâu chỉ đến thắm lấy lệ, không ai ở lại chăm sóc bà , Tam Cô vô cùng uất hận, than với chòm xóm rằng :" Tôi còn 1 số tiền lớn định xem đứa nào có hiếu tình cho , nay thấy chúng toàn lũ bất hiếu, chắc số tiền đó vào tay người ngoài mất thôi ". Không ngờ lời than này đến tay các con dâu. Tứ đó, lũ con dâu lại tỏ ra rất hiếu hạnh.

Bệnh Tam Cô mỗi ngày một nặng, nhọt vỡ ra, máu mủ tanh hôi không thể tưởng tượng được. Tuy có người bỏ già nuôi bệnh nhưng vì bệnh lâu không khỏi nên sinh chểnh mảng. Do đó, giường bệnh xông mùi xú ế khôn tả.


Một ngày kia, bệnh tình trở nặng, Tam Cô biết mình sắp chết, nhưng sức mòn lực kiệt không nói được mà lấy tay chỉ vào gối bông. Người con dâu thấy rõ nhưng tưởng mẹ bảo thay áo gối nên đã gạt bỏ đi . Tam Cô nhiều lần chỉ tay vào gối nhưng nàng dâu kia cố y không biết không động tới cái gối dơ của bà mẹ bệnh kinh niên.

Khi Tam Cô chết, cả con trai lẫn dâu đều không dám thay quần áo, người bõ già hầu hạ thức lúc bối rối đã chạy trốn. Sau cùng phải mướn một người cùng cực nghèo khổ lả Chu Bát, sống nhờ nghể tẩm liệm tử thi là không sợ dơ bẩn. Ngoài công tẩm liệm thi hài, anh còn thu lượm cả những vật dụng thường nhật của bệnh nhân đem về dùng hay giặt sạch đem bán. Các con của Tam Cô sau khi tống táng ,chia nhau lục tìm khắp nhà mà không thấy tiền bạc ở đâu tưởng là mẹ nói sảng nên chia nhau một ít tài sản mà không để ý tớ cái gối đầy máu mủ. Chu Bát mang gối về trên đường gặp một thầy tướng , người này định thần nhìn rồi nói :" bạn là người cùng đường mạt lộ khiến tôi nhìn kĩ mà không hiểu tại sao như vậy, Số của bạn không phải là đào đất chôn ma."

Chu Bát nghe nói, năn nỉ thầy đoán cho mấy câu .Thầy nói :"Mũi bạn có hí thế ,Chuẩn đầu có thịt đầy đặn, màu sắc của mũi lại đại phát quang đúng là đang dịp phát tài .tài lộc tới rồi còn làm cái nghề cùng đinh đó làm gì .Thẳng tài lộc đến tay mà không biết sao ? theo đúng chỗ quan sát thì đó là khí sắc của đại phú ông đó . Tôi không lấy tiền coi tướng nhưng nếu bạn đại phát thì hãy đỗi chỗ ở, tu thân tích đức để giữ được của lâu dài."

Thầy nói xong bỏ đi khiến Chu bát đứng ngay người ra tại chỗ không kịp hỏi câu gì, tự nhủ là trong chốn gian hồ, thấy bói nói nhăng cuội lấy gì mà tin , chạy ăn từng bữa không xong làm sao thành đại phú ông được.

Về đến nhà, Bát lấy gối ra định giặt cho sạch, mà thấy gối quá cũ nên chỉ mong lấy phần bông ra vứt bỏ mà lấy phần tre gỗ làm củi đun vậy Bất ngờ, lúc nhìn bên trong gối, Bát cứ tưởng mình nằm mộng.ruột gối chứa toàn đồ trang sức quý giá, đủ loại, lại có cả tiền giấy loại 100 , 500 quan ,tiền mặt trang sức hơn trăm ngàn . Trong lúc điên cuồng. Bát lấy 1 tờ nhỏ nhất ra tiệm mua đồ thấy số tiền thối lại đủ nuôi sống gia đình cả 1 tháng mới tin là thật.


Từ đấy. Bát bỏ nghề cũ, sang Nam Hải mua nhà tậu đất ở Phật tiên trấn nổi tiếng là 1cự phú trong vùng. Người quanh đây ngạc nhiên không biết do đâu mà Bát giàu lên, từ kẻ cùng đinh trở thành 1 đại phú ông mau lẹ như vậy .

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
SẢN XUẤT TVC QUẢNG CÁO BẢNG BÁO GIÁ QUẢNG CÁO RADIO