Nếu có thể, em muốn là cô gái của riêng anh. Dành cho anh hết tuổi xuân xanh và quãng đời còn lại, hết cả nồng nàn, say mê hoang dại.
Nếu có thể, em muốn là cô gái của riêng anh. Em muốn trở thành niềm vui, nỗi buồn trong anh; trở thành niềm tin trong những lần anh sợ hãi; trở thành bình yên mà anh vẫn nghĩ về.
Ảnh minh hoạ
Dù em biết, ta không thể chọn có bị tổn thương trên đời này hay không. Nhưng ta có quyền chọn để ai làm tổn thương mình. Nếu có thể hãy cho em chọn anh.
Qua những lỗi lầm, tủi hờn, trách móc liệu anh còn nhớ nụ hôn đầu, những ngại ngùng, bối rối hay chỉ khắc sâu bao lần ta để mặc yêu thương chia về hai lối.
Ngày không anh, em ngẩn ngơ đến dại khờ. Em cứ nghĩ, em sẽ sống tốt, em sẽ mạnh mẽ để quên được anh. Em cứ tin rằng tại rất nhiều những mốc thời điểm trong đời, luôn có người mà chúng ta cần phải gặp: để nhớ, để yêu và để quên.
Nhưng anh là ngoại lệ!
Sau những lần cãi vã, bước chân rất vội em rời xa anh như kẻ trốn chạy. Em sợ hãi nép vào riêng em. Em trở về ôm lấy cô đơn trong căn phòng vắng. Rồi tự hỏi mình, bao lâu rồi em không cười? Bao lâu rồi khi mà ngày nào nỗi buồn quá khứ dằn vặt để hai trái tim không lành lặn lỗi nhịp?
Bao lâu rồi, khi về đến nhà em chỉ muốn sà xuống giường và chìm vào giấc ngủ? Bao lâu rồi, những cái ôm hời hợt chỉ như chiếc lá loạng choạng trên không trung rồi nằm lại bên đường: chơi vơi, rơi rớt…
Bao lâu rồi không được nghe một lời yêu thương, một tiếng gọi của nhớ nhung, da diết, của cháy lòng cháy dạ thuở ban đầu….
Mở ô cửa sổ nhìn ra tán cây to ven đường, em khẽ nheo mắt nhìn nắng xiên ngang chằng chịt như những nỗi đau ở đời. Bật cái quạt nhỏ để ở dưới chân, gối đầu lên chiếc gối quen thuộc, mở nhạc Trịnh nghe đời than thở, nghe tình dang dở…
Xung quanh em chỉ còn sự tĩnh lặng. Thế giới tách biệt và dừng lại bên ngoài khung cửa… Em tự nhủ hãy nhắm mắt để chìm vào cõi hư vô, thực mà ảo, ảo lại rất thực. Đem những buồn vui, mơ mộng vào thế giới riêng.
Trong giấc mơ, em là cô dâu và anh là chú rể. Không hẳn giấc mơ nào cũng trọn vẹn, và chẳng có hoàn hảo nào một màu nước mắt hay tiếng cười. Đang hạnh phúc đó rồi chợt mất mát ngay đó.
Nếu có thể hãy để em được bên anh, để cho nắng mưa vẫn cùng chung lối. Để em được chăm sóc anh khi ta về già, để nếp thời gian chứng minh sự chung thuỷ chứ không phải tuổi già. Nếu có thể, hãy cho em được là của riêng anh, chỉ anh mà thôi!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét